Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

Đồng Văn - Thị trấn nằm trong núi

Chuyến đi Sapa tháng 7 làm tôi ấn tượng nhiều đến nỗi quyết định tháng 9 sẽ quay lại nơi đó. Với 1 mục đích duy nhất: nhìn lúa chín. Ai cũng nghĩ tôi điên, vì không có ai từ Sài Gòn bay ra Hà Nội, từ Hà Nội đi tàu lên Lào Cai, từ Lào Cai bắt xe lên Sapa chỉ để nhìn lúa chín. Mà tôi cũng không cãi lại làm gì, vì bình thường tôi cũng khác người rồi haha. Nhưng mà cuối cùng sau khi suy đi tính lại mới vừa đi tháng 7 thôi, và vô tình xem những tấm ảnh những căn nhà ẩn trong núi đá cao chót vót với hàng rào đá chất cao ở Hà Giang thì đã thay đổi ý định. Thế là Hà Giang thẳng tiến...


Sau một ngày ở Hà Nội ăn đám cưới thằng bạn thân, ngồi cafe cùng đám đồng nghiệp cũ ngoài í, thì trời đổ mưa. Hà Nội những ngày mưa gió. Cứ đi 1 chút lại phải dừng lại trú mưa, sao không mưa luôn 1 lần luôn rồi tạnh nhỉ? Buổi tối, đi ra bến xe Mỹ Đình. Xe đi Hà Giang có giường nằm, xuất phát lúc 9h tối. Giấc ngủ đong đưa không tròn từ Hà Nội đến Hà Giang thỉnh thoảng bị cắt quãng bởi những khúc thắng gấp. Nhưng biết sao được, đi như thế này mới tiết kiệm thời gian được. Với lại ở Sài Gòn thì suốt ngày tôi đi Nha Trang, Đà Lạt đêm bằng xe giường nằm. Chỉ cần cuối tuần rảnh rỗi, ai hú là đi. Nhưng trên xe đi Hà Giang thì cảm giác khác. Có 1 phần lo lắng vì trên xe toàn thanh niên dân tộc, mà tâm lý người ở nơi khác đến nên sợ đủ thứ.
5h sáng, tới bến xe Hà Giang. Ngồi nghỉ chưa nóng đít, lại leo lên xe đi Mèo Vạc, đó là 5h30 sáng, khi thành phố Hà Giang còn ngái ngủ trong bóng tối. Chợp mắt được một chốc thì mặt trời ló dạng. Cảm giác đầu tiên là ngộp. Sương mù dày đặc trên những cung đèo. Tôi ghét khói, ghét bị bao phủ bởi cái gì đó. Ngộp nhưng đẹp, đẹp như một khung cảnh thần tiên trong Tây Du Ký. Tôi lơ mơ trong cơn ngủ, thỉnh thoảng bị xe đánh văng sang một bên vì những dốc cùi chỏ. Đường núi chập chùng, sẽ có hình ảnh minh họa sau Người trên xe càng lúc càng đông, hàng hóa trên xe càng lúc càng chật. Thanh niên ngồi đầy trên những bao hàng hóa to đùng. Hơi người nồng nặc cộng với đường dốc cua lên xuống vật vã nên chẳng mấy chốc mấy chị em ói khí thế. Một chút nữa thì tôi cũng chung số phận. Tôi - tự hào khẳng định mình nổi tiếng đi xe đò với đơn vị tính trên cả chục tiếng đồng hồ mà tỉnh rụi, vậy mà đi trên cung đường này, mật xanh mật vàng cũng không chịu nổi. Há há...
Đến Yên Minh, 1 thị trấn nho nhỏ trên đường đi, xe dừng lại cho mọi người đi toilet và ăn sáng, tôi chịu hết nổi nên hỏi: Ở đây có cho thuê xe máy không? Không, nên phải ráng mà ngồi tiếp, huhu...

Mèo Vạc đón tôi bằng cơn mưa bóng mây. Một thị trấn be bé thanh bình nằm lọt thỏm trong bốn bề núi đá và mây trời. Mọi thứ ở đây đều chân chất như những người dân tộc sống bình yên nơi này. Dường như ít khách du lịch nên con người nơi đây vẫn giữ nguyên nếp sống hằng ngày của họ. Đi bộ 1 vòng đã hết thị trấn và bắt đầu thấy hoài nghi. Không lẽ chỉ có thế thôi sao? Vậy sao những người đi trước không ngớt lời khen nơi này? Tại làm sao? Không muốn mất thời gian nữa, tôi đón xe ôm đi Đồng Văn. Trời bắt đầu mưa nho nhỏ. Một thằng ku xe ôm người dân tộc chở tôi phóng vèo vèo. Lúc nào tôi cũng nhắc là đi chậm chậm để ngắm cảnh và chụp hình. Và cái gì đến cũng đã đến...
Đèo Mã Pì Lèng hiện ra trước mắt với lớp lớp núi và mây đan xen nhau. Bên dưới là con sông Nga Quế êm đềm trôi. Tôi chỉ thốt lên: Đẹp quá! rồi chụp hình khí thế. Khung cảnh thần tiên này tôi chưa thấy ở đâu, ngay cả ở Sapa cũng không thấy. Tại vì đặc thù địa hình núi đá nơi này hoàn toàn khác với nơi khác. Nơi này gọi là công viên địa chất, toàn bộ là núi đá sừng sững đen ngòm. Cung đường ngoằn nghèo treo vắt vẻo trên triền núi đá. Ngày làm đường, những người công nhân phải treo mình trên dây suốt hơn 1 tháng để phá hoang. Đến đây mới thấy công sức con người đã bỏ ra thật khủng khiếp. Nhìn từ trên đèo xuống, mây bay từng cụm từng cụm như khung cảnh bồng lai tiên cảnh. Tôi nghi ngờ có khi nào Tề Thiên bay ra từ 1 đám mây nào đó? Không khí mát lạnh, tôi phải mặc thêm áo khoác và gỡ nón bảo hiểm ra luôn. Đón gió...

Giữa trưa tôi đến Đồng Văn. Một thị trấn cổ be bé cũng nằm trong giữa núi. Thị trấn có đường Phố cổ, có chợ mốc rêu xanh, những con đường chưa đi đã mỏi vì dốc cao. Sau khi ăn vội bát phở chống đói, tôi lang thang đi ra phía đằng sau thị trấn. Lúa vào mùa gặt nên trải vàng. Những căn nhà nấp mình sau rặng tre bình yên, những hàng rào đá cao ngất, những căn nhà gỗ mốc rêu. Tất cả cứ như là một tổng thể hài hòa của 2 chữ thời gian. Không có bóng dáng của du lịch, họ sống như thế và sẽ vẫn như thế. Thị trấn be bé đến độ đi lên đi xuống là hết. Và tôi cũng chẳng cần gì nhiều ngoài đi lên đi xuống...
Một thị trấn bình yên. Buổi tối, tôi đi lòng vòng thị trấn, xem tụi con nít phá cỗ Trung Thu, llên quán Phố cổ uống trà chờ rồi lại đi ăn linh tinh... Giấc ngủ ban đêm thật nhẹ với quyển sách mang theo, khí trời lành lạnh và cửa sổ khách sạn mở ra...
Buổi sáng bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của chợ phiên. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy những sắc áo rực rỡ sắc màu. Nhanh nhanh đi chợ phiên thôi nào. Chợ phiên 1 tuần chỉ mở 1 lần vào sáng Chủ Nhật, nên tôi được tận hưởng cảm giác tung tăng đi chợ. Hầu hết người trong chợ là người dân tộc với người Hoa, người Mường, người Dao, người Thái... Có lạc 1 em người Kinh là tui hehe. Nếu hôm đó có ai đi chợ phiên Đồng Văn, sẽ thấy có 1 người đẹp tạo dáng chụp hình điên cùng là tui đóa haha. Người ta bán buôn thì vẫn bán buôn chứ không có làm màu cho khách du lịch coi như một số nơi khác. Tôi ăn sáng bằng món thắng cố của người dân tộc. Tưởng là thịt ngựa và lòng ngựa, ai dè hỏi lại thì là thịt chó. Má ơi, nghĩ sao sáng sớm ngồi ăn thịt chó? Hic, bỏ bữa luôn...
Thị trấn be bé chìm giữa núi. Tôi thích cái cảm giác sống chậm nơi này. Đi chầm chậm, nói chầm chậm và cái cười chầm chậm. Chẳng có gì phải vội vàng nơi này cả. Con người hiền hòa, khung cảnh hữu tình, và thấy mình thật bình an... Có thể vì những lo lắng bộn bề Sài Gòn làm tôi yêu nơi này. Nhưng quan trọng nhất là ở những nơi như thế này, tôi có dịp sống chậm lại, suy nghĩ về những thứ mà nhịp sống hối hả dắt tôi đi không điểm dừng. Sống chậm, để nhìn cuộc đời, và nhìn lại mình...

Cuộc đời là những chuyến đi... Chuyến đi nào cũng thú vị cả... Và những nó sẽ thú vị hơn khi có thể chia sẽ được những suy nghĩ đó cho người khác....



Phượt ký của nguyenhuytam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét